4EVER 1LUV




Tôi yêu em,không biết từ bao giờ.Chỉ biết rằng,đã rất lâu rồi tôi chưa từng yêu ai thật lòng đến thế.Em đến với cuộc đời tôi tình cờ như một sự sắp đặt nghiệt ngã.Khi yêu em,tôi thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.Tôi kiên trì và lì lợm một cách lạ thường.Tôi hiểu rằng,em chính là tình yêu đích thực mà tôi hằng tìm kiếm.Yêu em là khổ,yêu em là đau.Em cũng nói thế,nhưng sao tôi vẫn yêu em...

Đã nhiều lần,em khiến tim tôi nhói đau.Trái tim này đầy những vết thương do em gây ra.Có lẽ vì thế mà nó cũng không còn chỗ cho bất kì ai ngoài em.Nó đã quá quen với việc bị tổn thương hết lần này đến lần khác…Em nói tôi đừng yêu em,em vô tình,em tàn nhẫn,nhưng tôi không tin.Đôi mắt em luôn nói với tôi điều ngược lại.

Nhưng rồi,tôi vẫn không thể giữ được em,em vẫn bỏ tôi mà đi…

Vội vàng,nôn nóng muốn xóa hình ảnh của em ra khỏi suy nghĩ,tôi mù quáng đi tìm cảm giác yêu thương giả dối.Những tưởng làm thế có thể quên em,nhưng tôi đã nhầm.Tôi chỉ thêm cảm thấy cô độc,day dứt,ghê tởm chính bản thân mình.Hình ảnh em vẫn không khi nào phai mờ trong tâm trí tôi dù chỉ là khoảnh khắc…

Vòng tay ai ngỡ như vòng tay em…

Nắm tay ai ngỡ như đôi tay em…

……………….

Tôi nhớ cái dựa đầu ấm áp…từng ánh mắt…nụ cười em thân quen…nhớ vòng tay em dịu dàng xua đi cái lạnh mùa đông buốt giá…Tất cả ngỡ như một giấc mơ…

Sao giờ đây,em bên tôi nhưng rất xa xôi.Tôi không thể lại gần bên em,không thể chạm vào em,chỉ có thể ngắm nhìn em từ xa.Một bức tường vô hình nào đã ngăn cách em và tôi.Tại sao...?

Lang thang đi tìm sự bình yên,nhưng sao mọi nơi đều mang đậm dấu ấn của em.Cảnh cũ còn đây mà người đang nơi đâu.Tôi như vẫn đang nhìn thấy bóng dáng em nơi đây,thoáng nghe tiếng em cười nói vui vẻ.Em xuất hiện mọi nơi,trong làn khói thuốc hay chìm trong đáy cốc…Hình ảnh em nhòe dần trong mắt tôi…

Đến bao giờ tôi mới quên được em..?

No comments:

Post a Comment

to post your comment